Site icon Thủ thuật IT

Truyện tân tây du ký

1.Tây du ký thời @
Đoạn kết của tây du kí viết:
Sau khi trải qua 81 kiếp nạn, thầy trò đường tăng cũng đến được đất phật để thỉnh kinh. Anh em hồ hởi gặp như Lai.
Như Lai : Các chú có mang theo USB ko đấy ?
Đường Tăng: sặc..
Như Lai: thế anh truyền kinh cho các chú bằng gì bây giờ?
Ngộ Không nhanh trí : anh bắn bluetooth vào di động cho em. Ngộ Không lắc mạnh tay con di động anycall haptic hiện ngay bluetooth enable.
– Như Lai chơi không kém rút con netbook từ túi quần hiệu sony vaio P kích thước 16×9 ra, chỉ trong vài giây, việc truyền kinh đã xong và Như Lai bay đi.
– Đường Tăng lẩm bẩm:  ” biết thế ở nhà search ”

Truyện sưu tầm vừa mới nhận được qua tin nhắn yahoo :d
2. Truyện chế: Tây Du Ký thời hiện đại  ( chia thành 9 hồi – sưu tầm )

Hồi 1: Đường Tam Tạng cứu Tôn Ngộ Không và thâu nhận ngựa bạch
Lại nói Đường Tam Tạng phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát và Đường Thái Tông đến Thiên Trúc thỉnh bộ Đại Thừa Phật Pháp Tam Tạng chân kinh về Đại Đường phổ độ chúng sinh.

Từ ngày ra đi đến nay đã được một tháng, hiện trước mặt ông chính là Ngũ Hanh Sơn, một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Nhìn ngọn núi cao sừng sững, Đường Tam Tạng chặc lưỡi:

– Hic, giá mà trước đừng tiết kiệm học luôn khóa leo núi có phải tốt hơn không?

Chợt ông nghe tiếng huyên náo bên trái, Đường Tam Tạng vội vàng xách dép chạy sang bên cạnh nghe ngóng….

Đập vào mắt ông là một tấm biển lớn:
– Triển lãm khỉ bị núi đè mấy trăm năm không chết.
– Giá vé người lớn: 20 lượng.
– Trẻ em từ 12 đến 18 tuổi: tính 75 %
– Dưới 12 tuổi: Tính 50 %
– Mua mười vé tặng một vé
Ký tên: Thổ Địa.

Phía bên trong, một ông già ngồi rung đùi vuốt râu, Đường Tam Tạng lại gần hỏi:

– Tôi là người tu hành, có thể free một lần không?

– Không được, thế thì chúng tôi ăn cám à, ông tham thế?

Đường Tam Tạng toan bỏ đi thì nghe tiếng la choi ***i ở đằng sau:

– Ông có phải Đường Tam Tạng, hòa thượng từ Đại Đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh không?

– Chính là bần tăng.

– Thật không đấy? Thời buổi hàng giả nhiều thế này, ông có gì chứng minh không?

Đường Tam Tạng tự ái nói:

– Có giấy chứng nhận do đích thân hoàng thượng ký đây.

Dứt lời, tờ giấy bay vụt khỏi tay ông, Đường Tam Tạng kêu oai oái:

– Cướp giật, cướp giật, bà con ơi, cướp giật.

Thổ địa vỗ vai:

– Ông anh yên chí đi.

– Tôi đầu trọc làm gì có chí mà yên.

– Thì yên tâm đi, con khỉ đấy nó giở trò giật đồ của khách là chuyện thường ấy mà, tí nữa nó trả ngay.

– Khỉ gì mà láo như con cáo, hừ, tại sao lại bị đè ở đây?

– Nó vốn là Tề Thiên Đại Thánh trên trời, phạm tội đại náo thiên cung nên bị Phật Tổ Như Lai phạt nhốt dưới Ngũ Hành Sơn đã năm trăm năm này.

– Trời ơi, năm trăm năm nay rồi? – Đường Tam Tạng kêu lên – chết rồi, thế thì nó bẩn khiếp, nếu để nó cầm thì còn gì là công văn của ta nữa.

Nói rồi Đường Tam Tạng chạy vụt vào bên trong.

Thổ Địa chạy theo la oai oái:

– Ngươi còn chưa mua vé, đứng lại, định xù hả?

Đường Tam Tạng vào bên trong quả nhiên thấy một con khỉ mình đầy lông lá đang bị đè dưới chân núi.

Vừa thấy Đường Tam Tạng, nó kêu lên:

– Sư phụ, mau cứu đệ tử.

– Ê đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, ai sư đồ gì với ngươi.

– Con là Tôn Ngộ Không, năm trăm năm trước Phật Tổ Như Lai đã nói năm trăm năm sau sẽ có một vị hòa thượng từ đông thổ đại đường đến Tây Thiên Thỉnh Kinh đi qua đây, nếu con chịu làm đồ đệ của người thì sẽ giải thoát con khỏi Ngũ Hanh Sơn, cái này ghi rõ trong hợp đồng rồi, sư phụ không xù được đâu.

– Thì ra là thế? Nhưng ta làm sao cứu mi?

– Phật Tổ Như Lai đặt password phá núi là bài niệm kinh của Kim Thiền Tử, sư phụ là hậu thân của Kim Thiền Tử, chỉ cần sư phụ đọc một bài kinh thì con sẽ được giải thoát.

– Đọc xong nhớ trả tiền công cho ta nhé. – Đường Tam Tạng làu bàu rồi ngồi xuống tụng kinh.

Quả nhiên một lúc sau, ngọn núi rung rinh rồi nổ tan tành.

Thổ địa chạy vào thấy Tôn Ngộ Không được giải thoát thì giậm chân kêu lên:

– Thôi thế là toi rồi, ngươi đạp đổ nồi cơm của ta rồi.

Tôn Ngộ Không tức giận bay vọt tới gõ liên hồi lên đầu Thổ Địa:

– Dám lấy ta làm vật trưng bày hả?

Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không thoát được bèn nói:

– Ê thế còn vụ ta giải thoát cho mi thì sao?

Tôn Ngộ Không quỳ xuống nói:

– Yên tâm đi, tôi không xù đâu mà sợ, Sư phụ, đệ tử nguyện đi theo người đến Tây Thiên Thỉnh kinh.

– Thật chứ? – Đường Tam Tạng không giấu nổi vẻ thất vọng khi không được trả lương. – free thù lao chứ?

– Ok, điều này Phật Tổ nói rõ rồi, thù lao free luôn.

– Thế thì được, chúng ta lên đường.

Nào ngờ lúc quay lại đã chẳng thấy con ngựa của Đường Tam Tạng đâu.
Đường Tam Tạng túm cổ Thổ Địa kêu lên:

– Con ngựa của ta đâu? Mau trả lại đây.

– Ông có mua vé thăm quan đâu, lại còn không mua vé trông ngựa, không đóng phí mà đòi tôi có trách nhiệm phải đền ông chứ?

Tôn Ngộ Không cười khẩy:

– Thôi bỏ đi, sư phụ để cho con.

Nói rồi Tôn Ngộ Không hóa ra một con Dylan mới cáu:

– Sư phụ chơi con này được chứ?

– Ta không có bằng lái xe.

Tôn Ngộ Không nghe vậy lại biến ra một con Mercedes:

– Con này thì sao? Rất hợp với dáng thầy:

– Đã nói không có bằng lái xe mà lị.

Tôn Ngộ Không bĩu môi:

– Sư phụ nhà quê khủng khiếp.

Nói rồi Ngộ Không vọt lên trên cao, chợt thấy một con rồng đang bay lượn thì vội vàng bay tới túm lấy râu nó giáng cho mấy đấm:

– Có phải mi ăn cắp ngựa của chúng ta không?

Con rồng kêu lên oai oái:

– Đại ca tha cho em, tha cho em, em chỉ vì đói quá thôi.

– Thế mi là ai?

– Em vốn là thái tử của Long Vương, cãi nhau với phụ vương nên quyết định bỏ n
hà đi Thiên Trúc chơi, nào ngờ giữa đường đánh bạc hết tiền, đói quá làm liều, đành phải chén con ngựa của đại ca thôi.

– Hóa ra là bỏ nhà đi bụi đời. – Tôn Ngộ Không cười khẩy – mi ăn ngựa sống mà không sợ H5N1 à?

Con rồng cười phá lên:

– Đại ca vừa ở trên Sao Hỏa xuống hay sao mà không biết H5N1 là virus cúm gà chỉ ăn gà mới nhiễm thôi.

Tôn Ngộ Không quê độ gắt:

– Tao biết thừa, chỉ thử mày đấy thôi. Giờ ngựa tao mày chén hết rồi, tính bồi thường thế nào?

– Tiền em hết rồi, đại ca xem có đồ gì cứ lột tạm.

– Thôi khỏi, chú mày vừa đánh bạc cháy túi còn qué gì nữa cho tao lột chứ, hay mày biến thành ngựa cho thầy tao cưỡi nhớ.

– Ngựa đực hay ngựa cái hả đại ca?

– Thế mày là đàn ông hay đàn bà? – Tôn Ngộ Không quát tướng lên rôi giơ gậy toan bổ xuống.

Tiểu Bạch Long thấy vậy hoảng hồn vội hóa thành con ngựa trắng nói:

– Em đùa thôi mà đại ca, cẩn thận nóng quá đứt mạch máu não đấy.

Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng lắm nói:

– Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.

Rồi ông cúi xuống nói nhỏ:

– Này có phải con chôm chỉa ở đâu thế?

– Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng chẳng ai bắt sư phụ đâu.

– Nếu người ta bắt thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé.

– OK.


Hồi 2: Ngộ Không bị đội vòng Kim cô.

Hai thầy trò tiếp tục lên đường, đi thêm một đoạn nữa, chợt hai tên bặm trợn chạy ra:

– Đứng lại.

– Gì thế đại ca? – Đường Tam Tạng hỏi.

– Mày còn hỏi nữa à? – một tên nói – bọn tao mất bao nhiêu công sức trồng cỏ ở đây, thế mà mày ở đâu đi đến giẫm hết cả.

Đường Tam Tạng nghe vậy trố mắt ra miệng liên tục nói:

– A di đà phật.

Một tên lại nói:

– Thôi được rồi, nhìn mày cũng đẹp trai(?) tao bỏ qua đấy, biết điều xì ra vài chục lạng rồi biến đi.

– A thì ra là bọn xin đểu – Tôn Ngộ Không kêu.

– Này ăn nói cẩn thận nhớ. Biết điều thì nôn tiền ra đây.

Tôn Ngộ Không cười nhạt:

– Đã lâu rồi lão Tôn không đánh lộn, hay lắm, ngon thì nhào vô kiếm ăn.

– Khoan đã Ngộ Không.

– Gì thế đại ca? à nhầm, sư phụ?

– Dù sao bọn họ cũng là con người, phải lấy đức thu phục họ.

Một tên nghe vậy cười nói:

– Đồ sư cọ mốc lý sự.

RỒi nhặt cục đá bên đường ném vào đầu Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng bị đá ném trúng tức giận gào lên:

– Ngộ Không, thịt chúng cho ta.

Tôn Ngộ Không nghe lời như mở cờ trong bụng, lập tức vung gậy như ý đập hai phát hai tên cướp đường chết tươi.

– Yếu thế.

Đường Tam Tạng kêu lên:

– Ngộ Không, ta có bảo ngươi giết chúng đâu?

– Rõ ràng thầy nói thịt chúng cơ mà?

– Ơ, như vậy chỉ là muốn ngươi cảnh cáo bọn họ qua loa thôi, sao ngươi lại sát sinh?

– Ôi dào, đúng là lý sự cùn.

– Không được, bọn họ là cường đạo nhưng cũng là con người, ngươi động một tí thì sát sinh thì ta đi thỉnh kinh phổ độ chúng sinh làm gì?

– Này nhớ, đừng tưởng là sư phụ thì lên mặt nhớ, tinh vi vừa thôi, thằng này cóc cần nhớ.

– Ngươi đã kí hợp đồng với Phật Tổ Như Lai rồi, nếu xù thì phải đền khối tiền đấy.

– Lão tôn chủ một Hoa Quả Sơn, tiền bán hoa quả hàng năm cũng thừa để ta ăn nhậu phủ phê, sợ gì vài ba triệu lẻ đó chứ?

Nói rồi ngài tung người bay vọt lên mây.

Đường Tam Tạng nhìn theo chỉ biết thở dài.

– Tự nhiên mất đi thằng sai vặt, tiếc thật.

Chợt trên trời tỏa ra luồng hào quang rực rỡ, Đường Tam Tạng thấy vậy lập tức quỳ xuống:

– Quan Âm Bồ Tát.

– Đường Tam Tạng, không cần đa lễ, ta chỉ tiện đường đến viện thẩm mĩ nên đi qua đây thôi, còn Tôn Ngộ Không đâu?

– Nó hủy hợp đồng trốn đi rồi.

– Duyên thầy trò của các người chưa hết, nó có thể bỏ đi đâu?

– Con khỉ này ương bướng khó dạy, làm sao có thể cùng tôi đi Tây Thiên thỉnh kinh được?

Quan Âm Bồ Tát thở dài:

-Ý ngươi muốn xin đểu một bảo vật chế phục nó chứ gì?

– Bồ tát thông minh quá. – Đường Tam Tạng cười hì hì cầu tài.

– OK. Dù sao ta cũng vừa cắt băng khánh thành chùa Quan Âm về, người ta cũng cho vật này chưa biết dùng làm gì.

Nói rồi bà rút từ trong ba lô một chiếc vòng vàng sáng lóa.

– Vàng thật hay vàng dỏm thế Bồ Tát? – Đường Tam Tạng hỏi.

– Vàng xịn thì còn lâu ta mới cho mi, đây là vòng kim cô để chế phục con khỉ đó.

Nói rồi Quan Âm Bồ Tát quẳng chiếc vòng rơi xuống tay Đường Tam Tạng.

Đường Tam Tạng cầm lên ngắm nghía hồi lâu rồi nói:

– Chiếc vòng này bên phải nặng bên trái nhẹ, phía trước to phía sau nhỏ, màu sắc óng ánh nhưng nhũ lại sắp bong ra đến nơi rồi, đã thế lại còn nặng hơn bình thường chắc chắn bị người ta lén bỏ chì vào rồi, Quan Âm Bồ Tát à, người lấy nó ở đâu thế? Hay để bần tăng giới thiệu cho một lò rèn hạng hai nhé, thủ công ở đó cũng khá lắm, tiền công lại không đắt, còn tiền hoa hồng thì … hì hì… nể tình quen biết tôi tính rẻ cho.

Quan Âm Bồ Tát lắc đầu :

– Nói nhiều quá.

Rồi bà biến thành một luồng ánh sáng bay mất.

Quả nhiên một lúc sau, Tôn Ngộ Không bay vòng trở về.

– Mi còn về đây sao?

– Hừ, không nể tình bản hợp đồng với Phật Tổ Như Lai thì tôi đã cuốn gói đi từ đời tám hoánh, ở đây làm qué gì.

– Vậy thì mi đi đi.

– THôi sư phụ, đùa tí thôi làm gì mà giận dỗi như trẻ con thế?

– Mi hối cải thì ta cũng không làm khó, chỉ cần mi đội chiếc vòng này thì chứng tỏ mi đã thành tâm hướng phật, ta sẽ cho mi đi theo.

– Xời ơi, sư phụ kiếm đâu cái vòng xấu thế không biết, cho cũng chả thèm lấy.

– Thế thì thôi.

– Đùa tí thôi ông anh, để con đeo.

Rồi Tôn Ngộ Không cầm chiếc vòng đeo thẳng vào đầu.

Vòng vừa chạm vào đầu Tôn Ngộ Không lập tức xiết chặt lại, nó lăn lộn dưới đất kêu gào thảm thiết.

– Vòng này vòng gì thế?

– Vòng Kim Cô của Quan Âm Bồ Tát vừa bán rẻ cho ta đấy.

– Thầy mà cũng chịu mua đồ ư? Chắc chắn là đồ xin rồi.

– Kệ xác ta, mi có hối cải không?

Tôn Ngộ Không lấy gậy như ý ra cố gắng nạy mãi vẫn không thể bật chiếc vòng ra kh
ỏi đầu. Nó cố gượng dậy kêu choe chóe:

– Ông chơi đểu quá, tôi sẽ kiện ông ra tận tòa án Quốc Tế tội ngược đãi vật nuôi.

Đường Tam Tạng nghe vậy chột dạ nói:

– Chỉ cần mi hứa thành tâm hướng phật ta sẽ ngừng đọc chú.

– Ok, tôi hứa, tôi hứa.

– từ giờ ta nói gì cũng phải nghe, được không?

– Chơi luôn, đừng niệm nữa.

– A di đà phật.

* * *

Hai thầy trò đi thêm vài ba ngày nữa thì đến Cao Lão Trang.

Thấy Đường Tam Tạng dẫn theo Tôn Ngộ Không lên đường, quản gia nói:

– Đại sư dẫn con khỉ này theo diễn xiếc phải không? Tiếc rằng nhà chúng tôi có chuyện buồn, không thích đón người lạ.

Đường Tam Tạng gặng hỏi chuyện gì mãi quản gia mới nói:

– Cao gia chúng tôi cưới nhầm phải chàng rể yêu quái, hôm nay nó đến đây bắt vợ đấy.

– Muỗi, để chúng tôi lo, bọn yêu tinh nhãi nhép làm gì được bọn này chứ? – Đường Tam Tạng nói.


Hồi 3: Thu phục Trư Bát Giới và Sa Tăng

Tôn Ngộ Không nói nhỏ:

– Sư phụ biết bắt yêu trừ ma hả?

– Không. biết thì đã đâu bị bọn côn đồ đánh đến nỗi phải trốn vào chùa đi tu.

– Thế sao nói mạnh miệng thế?

– Không phải mi nói mi là Tề Thiên Đại Thánh sao? Bọn yêu tinh nhãi nhép này làm gì được mi chứ?

– Thế mà ông nói như ăn chắc rồi ý.

Đường Tam Tạng cười hề hề:

– Mi cũng phải để sư phụ có chút danh tiếng chứ.

Sau hồi lâu thỏa thuận, Tôn Ngộ Không quyết định biến thành con gái Cao Thúy Liên ở trong phòng chờ yêu quái đến.

Nửa đêm, một cơn gió tanh nồng thổi đến, Tôn Ngộ Không nhăn mặt:

– Mùi cám lợn nồng nặc, đủ biết con yêu quái này ở bẩn đến mức nào.

Đợi con yêu quái vào Tôn Ngộ Không ra giọng hờn trách:

– Chàng nói yêu ta mà suốt ngày bận bộ đồ rách rưới thế này không chán sao? Chả model gì cả.

Con lợn tinh nước dãi chảy ròng ròng nói:

– Thế hả? Nàng thích kiểu gì ta chơi tất.

– Bây giờ người ta chuộng mốt Naponeon ấy.

Bùm, con lợn tinh biến thành một thanh niên tóc vàng mặc quân phục Pháp.

– Hừ, mốt quần áo Mĩ đẹp hơn.

Bùm, lợn tinh biến ra bộ đồ vét, đầu chải keo bóng mượt.

– Thiếp nghĩ lại rồi, kiểu Hip Hop mới là sành điệu.

Bùm. Lại biến.

– Thôi, chơi kiểu Rock hầm hố đi.

Bùm.

– Chán rồi, chơi đồ jean đi.

Bùm.

– Hay chơi mốt thổ dân Châu ÚC vậy.

Bùm.

– THôi về model quần áo thời Nam Hán đi.

Bùm.

– Chán quá, về với model thời nguyên thủy đi.

Lợn tinh thở hổn hển:

– Nàng ơi, sao càng lúc càng thiếu vải thế? Ta lạnh quá.

– Chàng nhà quê quá, thời trang bây giờ model thiếu vải là thời thượng đấy.

Trư Bát Giới nghe vậy đôi mắt sáng rực, cười hô hố biến liền thành quần áo da thú.

– Xưa hơn mới đẹp.

Bùm, áo da thú trở thành áo lá.

– Vẫn còn hiện đại lắm.

Trư Bát Giới đang lúc hứng chí, đến lúc hóa phép mới nhận ra trên mình chỉ còn một chiếc lá mỏng manh, hắn đỏ mặt chạy nấp sau chiếc rèm.

– Nàng ơi, hình như sexy quá.

– Thế mới dễ đem quay chứ. – Tôn Ngộ Không cười phá lên rồi hiện hình.

– Ôi nàng ơi, hóa ra nàng lắm lông đến thế à?

Tôn Ngộ Không vung thiết bảng bổ một nhát xuống đầu Trư Bát Giới.

Trư Bát Giới hoảng hồn vung đinh ba lên đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị Tôn Ngộ Không dồn vào thế bí, cuối cùng hóa một sợi dây buộc ngang bốn cẳng của hắn lại.

– Hê hê, tối nay có món heo quay thơm lừng.

Trư Bát Giới vội kêu lên:

– Ta vốn là Thiên Bồng Nguyên Sóai trên trời, mi sợ không?

– Xì, – Tôn Ngộ Không kêu lên – cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, đại ca mày đây là Tề THiên Đai Thánh đấy nè.

Trư Bát Giới hoảng hồn kêu eng éc:

– Đai ca ơi, tha cho em, em vốn phụng mệnh Quan Âm Bồ Tát ở đây chờ người đi lấy kinh, đại ca mà giết em thì phải tội đấy.

Tôn Ngộ Không nhíu mày:

– Thật không đấy hay lại phét?

– Thật chứ. Trong quần áo em có giấy chứng nhận lại có dấu của công chứng nữa, giả thế quái nào được.

– Sư phụ đang ở dưới nhà kia kia, xuồng mà bái.

Dĩ nhiên, Đường Tam Tạng được thêm đồ đệ đi theo còn gì mừng hơn, Cao Lão còn sướng gấp mấy lần, tự nhiên thoát được nạn yêu quái quyết định mở tiệc ăn mừng, hát karaoke suốt ba ngày ba đêm.

Có thêm Trư Bát Giới, ba thày trò lại lên đường nhằm hướng tây đi tới.

* * *

Đến một con sông rộng lớn, nhìn thăm thẳm chẳng thấy bờ, lông vịt thả không nổi, ba thầy trò đang bối rối thì chợt nghe một yêu quái đen sì nói:

– Ê có phải muốn qua sông không?

– Đồ đầu đất, thế mà cũng hỏi, không qua sông thì bay chắc? – Trư Bát Giới nói.

– Thế thì nộp tiền mãi lộ đi rồi tao cho qua.

– Còn khuya nhé – Đường Tam Tạng nói – đến tiền của người xuất gia mi cũng nỡ lột sao?

– Keo bẩn thì cứ việc ở trên đấy nhớ, còn khuya tao mới cho qua.

Đường Tam Tạng nói:

– Đừng thách nhà giàu húp tương nhớ, Ngộ Không, Bát Giới, đi đốn củi đóng bè.

Nào ngờ bè vừa đi đến giữa dòng, sóng gió nổi lên ầm ầm cũng may Tôn Ngộ Không nhanh trí kéo cổ Đường Tam Tạng lên bờ.

– Đồ chơi bẩn – Đường Tam Tạng kêu ầm lên – giỏi thì lên đây đánh tay bo với hai đồ đệ ta.

– Hai đánh một không chột cũng què, ta ngu gì. – yêu quái cười hăng hắc.
– Giờ mày có cho bọn tao qua sông không?

– Cho bọn bay qua sông ta ăn cám à? – yêu quái lặn ngủm xuống sông cười hăng hắc.

– Ok, đừng trách tao độc ác.

Nói rồi nó phóng vọt lên trời.

– Có phải đây là trung tâm xây dựng Thiên Cung không?

– Đúng rồi.

– Xi măng ở đây tốt không?

– Hàng chất lượng cao bảo đảm yên chí đi.

– Ok cho ta một tấn.

– Hai lạng một cân, một tấn hai ngàn lạng.

– Ta là Tề Thiên Đại Thánh mà mi cũng dám đòi ư?

– Trời ơi, đại thánh mà cũng tính ăn quịt à? Có tin tôi la làng lên không?

Tôn Ngộ Không lắc đầu:

– Ta đang bận, lúc khác trả sau nhé.

Nói rồi nó vọt tới, hất luôn cả bao lên gậy.

Vừa xuống dưới, Tôn Ngộ Không hét lớn:

– Bát Giới, biến thành khổng lồ hất cát xuống sông.

– Hô hô – yêu quái cười rộ lên – sông sâu lắm, cát hất xuống thì ăn nhằm gì?
Nhưng y chưa kịp cười tiếp đã bị c
ả tấn xi măng của Tôn Ngộ Không đổ ầm ầm xuống đầu.

Yêu quái tối mặt tối mũi thì Trư Bát Giới đã biến thành khổng lồ hất cát xuống.
Xi măng gặp nước và cát nhanh chóng đông cứng, gắn chặt yêu quái không nhúc nhích.

Yêu quái kêu oai oái:

– Đại ca ơi, tha cho em.

– Tinh vi nữa đi con – Đường Tam Tạng bước lại gõ côm cốp lên đầu y.

Chợt nhìn áo bào của Đường Tam Tạng, yêu quái nói:

– Ơ kìa, ông có phải Đường Tam Tạng thánh tăng đại đường không đấy?

– Mày cũng giỏi nhỉ, nhìn ra ta cơ đấy, mày là ai?

– Sư phụ, con là Uyển Liêm tướng quân vì phạm luật trời nên bị đày xuống đây, sư phụ, xin cho con đi theo bảo vệ người đóai công chuộc tội, như thế mới lãnh được mấy trăm năm lương nhà trời còn nợ con.

– Đi thì không vấn đề, nhưng gánh hành lý free nhé.

– OK, free luôn.

* * *

Rong ruổi đường xa, thấm thoát, bốn thầy trò đã đi được hơn một phần ba chặng đường.

Phong ba bão táp, yêu ma quỷ quái bị tiêu diệt không biết bao nhiêu mà lần, tình thày trò, huynh đệ cũng mỗi lúc một khăng khít hơn.

Chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, Trư Bát Giới liên tục kêu khát:

– Khát quá sư huynh ơi.

– mày tưởng ta không khát chắc, nhịn đi em.

– Nhịn thế quái nào được mà nhịn. – Trư Bát Giới kêu lên – kiếm đâu ra lon Pepsi giờ nhỉ?

– Mỡ đấy mà húp em ơi, mày nhìn xem, xung quanh vắng lạnh, tứ phía vắng tanh như chùa bà đanh, cướp đâu ra pepsi cho mày uống ?


Hồi 4: Tam Tạng đuổi hành giả

Nào ngờ lúc đó, một giọng nói ngọt như đường phèn cất lên:

– Ai uống pepsi không? Mua một tặng một trả tiền hai đây.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp như hoa hậu bước tới, thầy bốn thày trò lập tức chạy tới mời chào đon đả:

– Các anh ơi, mua giúp cho em lon Pepsi đi anh, ngày hôm nay ế ẩm quá.

Trư Bát Giới thấy gái xinh thì cười híp mắt:

– Bao nhiêu một lon hả cô em?

Tôn Ngộ Không gạt phắt đi:

– Mày ngu thế? Uống mà không sợ cạm bẫy của yêu quái à? Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây? Có phải cave đứng đường không?

– Oan cho em quá anh ơi – cô gái thút thít – em là nhân viên tiếp thị cho hãng Pepsi, số em vướng phải sao quả tạ nên bị biệt phái công tác lên đây bán dạo qua ngày, em là gái nhà lành chứ có phải cave đứng đường gì đâu.

Tôn Ngộ Không gầm lên một tiếng:

– Còn nói nữa à?

Dứt lời, ngài vung gậy đập một phát vào đầu cô gái chết thẳng cẳng.

Đường Tam Tạng thấy vậy thất kinh:

– Ngộ Không, mi giết người đấy ư?

– Con không giết người, giết yêu quái đấy.

– Bốc phét vừa thôi, rõ ràng là con gái nhà lành, sao lại là yêu quái?

Tôn Ngộ Không phù một cái, pepsi biến thành nước cống, cô gái biến thành hồ ly.

Sa Tăng nói:

– HÌnh như đại ca nói đúng đấy sư phụ ơi.

– Nó bốc phét đấy – Trư Bát Giới phụng phịu – rõ ràng giết người nên mới biến hóa như thế để lừa thầy, nó coi sư phụ là thằng ngu đấy.

– Quá lắm rồi – Đường Tam Tạng rít lên rồi đưa tay lên niệm chú.

Tôn Ngộ Không la lên như bị bổ đầu ra làm đôi, lăn lộn dưới đất.

– Đừng niệm nữa. đừng niệm nữa.

Đường Tam Tạng mặc kệ Ngộ Không năn nỉ, cứ tiếp tục niệm.

Trư Bát Giới nhìn hả hê cười hi hi.

Sa Tăng thấy Ngộ Không lăn lộn dưới đất bèn nói:

– Thôi, stop đi sư phụ ơi, cẩn thận gây ra án mạng đấy, dạo này hội bảo vệ động vật tuần tra dữ lắm.

Đường Tam Tạng nghe nói vậy thì ngừng niệm nói:

– Thôi, ta nào có thể dẫn mi đi theo được nữa.

– Sư phụ, người nỡ bỏ con sao? – Tôn Ngộ Không nói.

– Ngươi đã giết người, nếu người ta truy cứu ta đưa ngươi theo tất sẽ bị tù mọt gông.

– Còn hợp đồng với Phật Tổ Như Lai?

– Ta sẽ đứng ra phá hủy hợp đồng, coi như ngươi không phải bồi thường gì nữa.

– Sư phụ, con đã đi theo sư phụ bấy lâu nay, giờ con biết đi đâu?

– Ngươi vốn là khỉ, tốt nhất hãy về sở thú hoặc đi theo gánh xiếc ấy, nếu có dịp ta nhất định đến ủng hộ.

Tôn Ngộ Không nghẹn ngào lậy ông ba lạy rồi bay vọt đi.

Tôn Ngộ Không vừa bay đi, mấy lon nước trở lại ngon ngọt như cũ, Trư Bát Giới và Sa Tăng thấy vậy nhào tới, đưa nước lên nốc ừng ực.

Nào ngờ nước chưa xuống dạ dày đã sôi lên ùng ục, cả hai ôm bụng rên quằn quại.

Cô gái vừa bị chết dưới đất liền cười lên hăng hắc rồi hiện nguyên hình là một con cáo vọt tới, túm cổ Đường Tam Tạng lôi đi.

Đường Tam Tạng la lên choi chói nhưng đã muộn, cả Sa Tăng bà Bát Giới đều nằm thẳng cẳng dưới đất. Con cáo cười hi hí:

– Trong nước ta đã bỏ virus SARD rồi, các ngươi nốc vào thì chỉ còn đường đi buôn muối thôi.

Sa Tăng, Trư Bát Giới chỉ còn nước nhìn Đường Tam Tạng bị đem đi một cách thảm hại.

Tiểu Bạch Long thấy vậy hí lên một tiếng rồi đạp mây bay thẳng lên không, đuổi theo Tôn Ngộ Không.

Cũng may Tôn Ngộ Không vì bực tức trong lòng nên cũng chưa kịp đi xa.
Tiểu Bạch Long chạy theo nói:

– Đại ca ơi.

– Chú mày đấy à? Đuổi theo ta làm gì? Ta chẳng có cầm cái gì của chú mày đâu.

– Đại ca ơi, sư phụ bị bắt rồi.

– Kệ xác lão ý, tìm kẻ bị đuổi khỏi sư môn làm gì?

– Anh còn giận ư?

– KHông giận mới là lạ.

– Cô gái đó là yêu quái, sư phụ bị nó bắt nhất định bị ăn thịt.

– Mặc xác lão.

Tiểu Bạch Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

– Ừ, Đường Tam Tạng bị ăn thịt cũng đáng, nhưng đại ca ơi, thằng yêu quái nó láo lắm, nó nói anh là con khỉ khô đít đỏ, rụng hết lông.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thì tức lộn ruột nói:

– Tên khốn này, láo như con cáo.

– Ừ thì nó là cáo mờ.

– Đi, quay về tao đập chết nó ăn thịt luôn.

Lúc về đến cửa động, chợt thấy Đường Tam Tạng đang chạy ra.

– Bổn cũ soạn lại hả em? – Tiểu Bạch Long cười nhạt – chơi nó đi đại ca.

Dứt lời, Tiểu Bạch Long và Tôn Ngộ Không chạy tới, kẻ đấm người đá, mỗi người một đòn đánh cho Đường Tam Tạng nhừ tử.

Đường Tam Tạng chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh liên tục thì tối mắt tối mũi, chỉ biết ôm mặt chịu trận.

Tiểu Bạch Long đá mấy cái thì chợt kêu lên:

– Hình như là sư phụ đấy đạ ca ơi.

Tôn Ngộ Không kéo Tiểu Bạch Lo
ng lại gần:

– Lão ý chứ còn ai nữa.

– Thế sao anh lại đánh?

– Không nhân dịp này trả thù thì còn chờ đến bao giờ nữa?

Nói rồi Ngộ Không làm bộ sợ sệt quỳ xuống nói:

– COn không nhận ra sư phụ, chết thật.

– không phải tại con, tại ta – Đường Tam Tạng thều thào – chỉ tại ta đuổi con đi.

– Sao sư phụ lại ở đây? – Tiểu Bạch Long hỏi.

– Có một cô gái xin hồ ly tinh tha cho ta.

– hừ, con hồ ly bố láo này, phải luộc nó mới được.

Nói rồi Tôn Ngộ Không biến thành một con ruồi bay vào động.

* * *

Hồ ly tinh vào động thấy phu nhân mình đang nằm đó ủ rũ.

– What the metter, phu nhân?

– Lâu rồi mà chàng chẳng có quà cho người ta. THiếp tủi thân quá. – phu nhân thút thít.

– Muỗi, ta có 3 con @, 2 chiếc Mescedes mới cáu, em thích cái nào chứ chọn.

– Không thèm.

– Viên kim cương 7 Kara thì sao?

– Không muốn.

– Thế nàng muốn cái quái gì?

– Thiếp thấy một cái áo đuôi chồn rất hợp thời trang, chàng cho thiếp đi.

– Cái gì? Hồ ly tinh bọn ta không có đuôi thì chỉ còn nước die thôi.

– Chàng cho thiếp đi – phu nhân khóc rống lên – cho đi.

Hồ ly đau đầu quá bèn tháo đuôi của minh ra nói:

– Nhớ chơi xong trả luôn nhé.

Phu nhân cầm chiếc đuôi rồi khẹc khẹc:

– Chết mày rồi cáo ơi.

Dứt lời, Tôn Ngộ Không hiện nguyên hình, đập một phát chết tươi.

Phu nhân yêu quái chạy ra:

– Giải quyết xong chưa?

Tôn Ngộ Không cười:

– Ok, tặng phu nhân cái đuôi cáo này.

Phu nhân khóc rống lên:

– Sao mi lại giết nó? Nó là chồng ta cơ mà, nó chiều ta thế cơ mà.

Tôn Ngộ Không bị nước mắt, nước mũi của nàng văng tối tăm mặt mũi, không biết nói gì hơn.

Tôn Ngộ Không đưa phu nhân cáo đi bèn quay về, thấy Sa Tăng bà Bát Giới nằm hai đống dưới đất thì đá vào nói:

– Ham ăn ham uống lắm vào, chết chưa em?

Đường Tam Tạng nói:

– Cứu bọn nó đi, không thì lại phải gánh hành lý mệt lắm.

Tôn Ngộ Không nghe vậy thổi phù, đuổi hết virus Sard trên người hai người.
Nhưng ngài lại lấy dây xích cả hai lại.


Hồi 5: Thi tài

Trư Bát Giới kêu lên:

– Sư huynh, làm gì mà xích người ta như xích chó thế?

– Ta không xích chó, ta xích heo.

– Còn tôi có phải heo đâu – Sa Tăng kêu lên.

– Không phải heo thì là vô dụng.

Nói rồi 1.2.3 đi thôi.

Đi được nửa đường, Sa Tăng nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ chạy vào ruộng.

Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo nhưng không kịp.

Chạy được một lúc, Trư Bát Giới và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi trên đường.

Đang đi, một công sai chạy tới hỏi:

– Hai ngươi là sư ở chùa nào?

– Vân du tứ phương thôi.

– Tức là sư bụi đời phải không?

Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái gông to tướng.

– Kéo bọn nó vào đám khổ sai.

Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới kịp lúc, không những ra tay giải cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa thượng đang bị xiềng xích.

Một hòa thượng mếu máo kể lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc, mấy năm trước, đất nước này hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3 đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên, bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư, ra sức tru tăng diệt phật, hòa thượng trong nước đều bị biến thành culy, lao dịch.

Sáng sớm hôm sau, bốn thầy trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên đạn vừa thấy bốn thầy trò bước vào thì cãi nhau om tỏi, chẳng ai chịu nhường ai.

Đúng lúc đó, một thái giám chạy vào báo:

– Hoàng thượng, hiệp hội nông dân bê ngoài biểu tình đòi mưa, mong muốn ba vị quốc sư lên đàng làm phép.

– Ok, no star where – Lộc Lực đại tiên nói – có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi mới làm được.

– Xời ơi, muỗi – Tôn Ngộ Không cười – làm mưa ta cũng làm được.

– Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương – Hổ lực Đại Tiên nói – ao mương đừng tương đương với hồ thủy điện, tưởng làm mưa dễ lắm hả em?

– Xời ơi, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm liều thôi.

– Mi dám cá không?

– Sợ gì không cá.

Đàn làm phép được lập lên.

Hổ lực đại tiên nói:

– Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.

– Xời,chẳng model tí nào. – Tôn Ngộ Không cười.

– Im miệng để ta làm đã.

Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.

Trư Bát Giới hỏi:

– Sao thế sư huynh?

– Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.

– Đại sư huynh cáo thật.

Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:

– Đến lượt ta rồi phải không?

Bốn thầy trò lên điện.

Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:

– Chúng tôi làm mưa đây.

Hổ Lực đại tiên nói:

– Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?

– Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé – Tôn Ngộ Không cười khẩy – cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.

cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:

– Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới, mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào micro:

– Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4 thầy trò của chúng tôi xin trình bày tác phẩm Chiếc Khăn Gió Ấm, bà con cô bác thể thưởng thức trong lúc chờ trời mưa:
Hồi 5: Thi tài

Trư Bát Giới kêu lên:

– Sư huynh, làm gì mà xích người ta như xích chó thế?

– Ta không xích chó, ta xích heo.

– Còn tôi có phải heo đâu – Sa Tăng kêu lên.

– Không phải heo thì là vô dụng.

Nói rồi 1.2.3 đi thôi.

Đi được nửa đường, Sa Tăng nháy mắt với Trư Bát Giới, cả 2 biến thành một con chuột nhỏ chạy vào ruộng.

Tôn Ngộ Không muốn đuổi theo nhưng không kịp.

Chạy được một lúc, Trư Bát Giới và Sa Tăng biến thành hai hòa thượng đi
trên đường.

Đang đi, một công sai chạy tới hỏi:

– Hai ngươi là sư ở chùa nào?

– Vân du tứ phương thôi.

– Tức là sư bụi đời phải không?

Nói rồi choàng vào cổ họ hai cái gông to tướng.

– Kéo bọn nó vào đám khổ sai.

Cũng may Tôn Ngộ Không đi tới kịp lúc, không những ra tay giải cứu bọn họ còn đuổi luôn cả bọn lính canh đi, cứu đám hòa thượng đang bị xiềng xích.

Một hòa thượng mếu máo kể lại, thì ra nơi đây là Sa Trì Quốc, mấy năm trước, đất nước này hạn hán, hòa thượng tụng kinh gõ mõ thế nào không chẳng xi nhê gì, đột nhiên xuất hiện 3 đạo sĩ Lộc Lực Đại Tiên, Hổ Lực Đại Tiên, Dương Lực Đại Tiên, bọn họ vừa lên đàn thì trời đổ nước như vòi bơm từ đó quốc vương phong họ làm quốc sư, ra sức tru tăng diệt phật, hòa thượng trong nước đều bị biến thành culy, lao dịch.

Sáng sớm hôm sau, bốn thầy trò vào điện thì đã thấy ba tên đai tiên đứng đó, mắt hình viên đạn vừa thấy bốn thầy trò bước vào thì cãi nhau om tỏi, chẳng ai chịu nhường ai.

Đúng lúc đó, một thái giám chạy vào báo:

– Hoàng thượng, hiệp hội nông dân bê ngoài biểu tình đòi mưa, mong muốn ba vị quốc sư lên đàng làm phép.

– Ok, no star where – Lộc Lực đại tiên nói – có điều đưa bọn chúng đi chém hết chúng tôi mới làm được.

– Xời ơi, muỗi – Tôn Ngộ Không cười – làm mưa ta cũng làm được.

– Cống rãnh thì đừng sóng sánh với đại dương – Hổ lực Đại Tiên nói – ao mương đừng tương đương với hồ thủy điện, tưởng làm mưa dễ lắm hả em?

– Xời ơi, con giun xéo lắm cũng quằn, bọn ta lại chẳng phải con giun,bị bọn mi bức quá thì làm liều thôi.

– Mi dám cá không?

– Sợ gì không cá.

Đàn làm phép được lập lên.

Hổ lực đại tiên nói:

– Chúng tôi một tiếng trống kéo mây, hai tiếng trống gió nổi, ba tiếng sấm sét, bốn tiếng mưa rơi.

– Xời,chẳng model tí nào. – Tôn Ngộ Không cười.

– Im miệng để ta làm đã.

Nhưng kỳ lạ thay, bọn họ làm thế nào cũng chẳng có bất cứ hiệu ứng gì, thậm chí một gợn mây cũng không có.

Trư Bát Giới hỏi:

– Sao thế sư huynh?

– Ta đã chôm hết dụng cụ của bọn làm mưa rồi, hê hê, có làm phép đến sáng mai cũng chẳng xi nhê gì đâu.

– Đại sư huynh cáo thật.

Hồi lâu, Tôn Ngộ Không nói:

– Đến lượt ta rồi phải không?

Bốn thầy trò lên điện.

Tôn Ngộ Không lấy từ trong bọc ra một cái kèn, một cây đàn ghi ta điện, một bộ trống, một bộ micro nói:

– Chúng tôi làm mưa đây.

Hổ Lực đại tiên nói:

– Mi định biểu diễn tạp kĩ ở đây chắc?

– Biết thì thưa thốt, không biết dựa cột mà nghe nhé – Tôn Ngộ Không cười khẩy – cây kèn này sẽ thổi gió, ghi ta điện sẽ kéo mây, trống sẽ đánh sấm sét, còn micro sẽ tạo mưa.

cả bọn cười hô hố, Tôn Ngộ Không mặc kệ phân công:

– Sư phụ chơi bộ trống, Bát Giới, mi thổi kèn, Sa Tăng, gẩy ghita điện cho ta.
Tôn Ngộ Không bước ra nói vào micro:

– Hét loạn xạ ngậu lên thì chẳng có ý nghĩa gì cả, ban nhạc 4 thầy trò của chúng tôi xin trình bày tác phẩm Chiếc Khăn Gió Ấm, bà con cô bác thể thưởng thức trong lúc chờ trời mưa:

Ở bên kia bầu trời, về đêm chắc đang lạnh dần, và em giờ đang chìm trong giấc mơ êm đềm
Gửi mây mang vào phòng, vòng tay của anh đong đầy, nhẹ nhàng ôm cho em im giấc ngủ ngon
Ở bên đây bầu trời, thì mưa cứ rơi hững hờ, để tim anh cồn cào và da diết trong nỗi nhớ…dường như anh nhớ về em
Gửi cho em đêm lung linh và tiếng sóng nơi biển lớn, gửi em những ngôi sao trên cao tặng em chiếc khăn gió ấm, để em thấy chẳng hề cô đơn, để em thấy mình gần bên nhau, để em vững tin vào tình yêu 2 chúng ta
Và cơn mưa đêm qua đi ngày mai lúc em thức giấc nắng mai sẽ hôn lên môi em nụ hôn của anh ấm áp và em hãy cười nhiều em nhé vì em mãi là niềm hạnh phúc của anh mà thôi

Tôn Ngộ Không vừa hát xong, mọi người ở đó đều vỗ tay nồng nhiệt, trời cũng bắt đầu mưa to, nhưng bọn họ vẫn rào thét nhiệt tình:

– Tôn Ngộ Không i love you.

– Tôn Ngộ Không cho em xin chữ kí.

– Tôn Ngộ Không muôn năm.

Đã có mấy fan nữ quá khích cầm lấy hoa vượt qua vệ sĩ chạy lên sân khấu, hôn chùn chụt lên má Tôn Ngộ Không khiến ngài la oái oái.

Bọn Hổ Lực Đại Tiên tức ra mặt, bèn nói:

– Ta thách đấu tiếp.

– Ok chơi thì chơi – Tôn Ngộ Không cười.

Các fan vỗ tay rào rào.

Nhà vua nói:

– Cố lên đạo sĩ.

Vừa lúc đó, hoàng hậu nhéo tai ngài:

– Phải cổ vũ cho Ngộ Không chứ.

– Ơ … ơ… buông tai trẫm ra, ừ thì Ngộ Không cố lên, hic đau quá hoàng hậu ơi.

– Thi gì đây? Tôn Ngộ Không hỏi:

– Thi ăn.

– Để cho đệ – Trư Bát Giới nghe thi ăn chạy vụt ra.

Lúc đó, Hổ Lực Đại Tiên cầm bánh xe ô tô ăn ngon lành.

– Mi thi nữa không ? – Tôn Ngộ Không hỏi Bát Giới.

– Tất nhiên là không, đệ làm sao sánh với huynh – Trư Bát Giới cười hi hì.

Tôn Ngộ Không cười nhạt rồi gặm luôn cả nóc chiếc xe ấy.

Hổ Lực Đại Tiên cả kinh, vội vàng nhai luôn chiếc cột, nhưng lúc y quay sang thì đã thấy Tôn Ngộ Không đang nướng con sư tử đá rồi chén ngon lành.

Hổ lực đại tiên kêu lên:

– Tức nổ mắt nè trời ơi.

Tôn Ngộ Không cười:

– Nổ mắt hả, thế thì thi ăn mắt luôn.

Nói rồi tự gõ một cái vào gáy, nhai luôn con mắt vừa rơi ra.

Hổ Lực Đại tiên tức khí, gõ mạnh một cái vào gáy thì lăn đùng ra, biến thành một con hổ to tướng.

Tôn Ngộ Không cười ha hả:

– Thế là có cao hổ cốt nguyên chất đem bán rồi.

Trư Bát Giới, Sa Tăng cũng nhân cơ hội đó, túm luôn lấy hai tên còn lại bắt chúng phải hiện nguyên hình


Hồi 6: Hỏa Diệm Sơn
Lại nói 4 thầy trò c
ùng nhau đi thỉnh tây kinh, đột nhiên đến một ngày, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức không sao tả nổi.

Trư Bát Giới nói:

– Đại sư huynh ơi, cứ thế này có khi đệ thành heo quay mất, hay đi đâu mua cái máy điều hòa đi.

– Ngu vừa thôi chứ – Tôn Ngộ Không gõ vào đầu Bát Giới – chả lẽ cho mày vác máy lạnh bên người à?

– Thì ít ra cũng phải có cái quạt gió chứ. – Sa Tăng kêu.

– Đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo – Đường Tam Tạng gắt – uổng công sư phụ dậy lâu nay, cướp đâu ra điện mà cắm?

– Sao không móc trộm lưới điện hả sư phụ? – Trư Bát Giới hỏi.

– Nếu sở điện lực hỏi thì mi chịu trách nhiệm nhé, ta lập tức câu trộm cho – Tôn Ngộ Không cười.

– Thôi.

Một lúc sau, càng đi vào càng nóng, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng khò khà khò khẹt vừa đi vừa gãi đầu gãi tai.

Đường Tam Tạng nói:

– Ngộ Không, lại bị chí cắn hả? Thầy đã nói rồi, phải chịu khó tắm rửa vào, hoặc phải đi viện chăm sóc lông ấy, ở bẩn như trò thì chí rận đầy mình, còn bám sang cả người sư phụ nữa.

– Con cũng nghe lời thầy thử tắm rồi nhưng một tháng sau lại ngứa ngáy như thường. Mà thầy làm quái gì có lông mà sợ chí rận hả thầy.

– Bó tay rồi. – Đường Tam Tạng a di đà phật nói – cũng phải thôi, trò mà chăm tắm thì ta chết tiền mua dầu gội đầu cho trò, thôi kệ xác trò, một năm tắm một lần cũng chẳng sao.

Quá bực mình, Tôn Ngộ Không đập gậy gọi Thổ Địa:

– Lão đâu rồi, ra đây cho ta.

Thổ Địa chồi lên vái chào, Tôn Ngộ Không nói:

– Khỏi đa lễ, thời gian là vàng là bạc, mau nói xem, tại sao nơi đây lại nóng như lò than thế?

– Cái này là do ngài chứ không phải do lão.

– Cái gì? – Tôn Ngộ Không sừng sộ – có tin ta kiện lão ra tận tòa án quốc tế không? ta bị nhốt năm trăm năm nay, lấy đâu ra thời gian đi quậy chứ?

– Ngài không nhớ sao? Năm xưa lúc ngài nhẩy trong vũ trường của Thái THượng lão quân, ngài lắc dữ quá làm đổ cả lò luyện đan, hic thật không ngờ lò luyện đan lại rơi thẳng xuống dưới này, tạo thành ngọn hỏa diêm sơn.

– Thì ra là thế – Tôn Ngộ Không gật gù – ta nhớ rồi, hôm đó Thái Thượng Lão Quân khai trương vũ trường, làm sao ta có thể vắng mặt được. Nhớ lại lúc đó ta uống nhầm mấy viên thuốc lắc dỏm nên lắc dữ quá, vô tình xô đổ lò luyện đan của lão quân, hic nghĩ lại đến giờ này ở một số chỗ, lông của ta vẫn chưa mọc được.

– Chỗ nào thế? – Thổ Địa hỏi.

– Hóng hớt, chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào đấy lúc nhẩy đầm ý.

Trư Bát Giới từ nãy giờ nghe lỏm làu bàu:

– Đấy các cụ dạy cấm có sai, ăn hại cũng không bằng phá hoại mà lị, cũng tại sư huynh nên chúng ta mới khổ thế này.

– Gớm, khổ thì ta dẹp, thổ địa có cách nào dập lửa không?

– Cứ đến chỗ Bà La Sát mà thuê Quạt Ba Tiêu nhưng nói trước mụ lấy giá cắt cổ đấy.

– Xời ơi, trước giờ đại thánh ta có bao giờ trả tiền đâu, letsgo!

Dứt lời Tôn Ngộ Không đằng vân một mạch đến La Sát Động.

Gã đập cửa gọi ầm ĩ:

– Bà chị ơi, bà chị gì xinh xinh ơi.

Bà La Sát chạy ra:

– Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Có cho người ta ngủ không thì bảo?

– Em muốn mượn quạt ba tiêu của bà chị – Tôn Ngộ Không nói.

– Xời ơi, quạt của ta có phải của chùa đâu mà cho mi mượn? biết thủ tục đầu tiên rồi chứ?

– Thủ tục đầu tiên là thủ tục gì?

– Mày vừa ở trên xuống đấy à? Tiền đâu là đầu tiên hiểu chưa con?

– A hiểu rồi.Có điều đệ vừa đánh bạc cháy túi rồi.

– Thế bao giờ chữa cháy được thì lấy.

– Đại tỉ nể tình em tí.

– Mỡ đấy mà húp nhớ.

Nói rồi cánh cửa đóng sầm lại.

Tôn Ngộ Không lầm bầm: Mụ keo kiệt, đã thế đừng trách Tôn Ngộ Không ta ác.

Nói rồi ngài biến thành một con ruồi bay vào trong.

Gặp đúng lúc bà la sát đang nằm trên ghế gáy pho pho.

Tôn Ngộ Không lặng lẽ bay tới, đậu sát vành tại.

Vừa chạm vào màng nhĩ, ngài hét lớn:

– Bà chị mà không cho mượn quạt thì cho em mượn lỗ tai trình diễn show âm nhạc nhé, đảm bảo nghe xong bà chị cho em mượn ngay.

Bà la sát giật mình bật dậy, đập lia lịa vào đầu nhưng hỗi ôi, vẫn nghe giọng con khỉ đột nói:

– Bài đầu tiên là Một Đời Người một giấc mộng, sợ bà chị nghe không rõ nên em vặn volum hết cỡ.

Rầm rầm, chát chát, huỳnh huỵch.

Bà la sát ôm đầu kêu la thảm thiết.

– Bài thứ hai là Cao Cao Tại Thượng.

Xình chát xình, bùm bùm.

– Và tiếp theo là một rockshow đặc biệt.

– THôi đủ rồi, – bà la sát thở phì phò – đủ rồi, ta phê lắm rồi.

– Cho mượn quạt chưa?

– OK, mượn gì cũng được.

* * *

Tôn Ngộ Không đang ung dung xách quạt ba tiêu về chợt thấy Trư Bát Giới hớn ha hớn hở chạy đến đón.

– Sư huynh, anh về rồi à?

– Ừ. Sao chú mày lại ở đây?

– Sư phụ nóng ruột nên bảo đệ đến, nhưng đệ biết thừa sư huynh tài ba hơn người, cần quái gì đến đệ.

– Dĩ nhiên, – Tôn Ngộ Không cười hi hí – sư huynh mày đã ra tay thì gạo cũng xay ra cám.

– Quạt ba tiêu đâu?

– Đây thôi, Tôn Ngộ Không rút trong người ra.

– Thật không đấy? Dạo này hàng giả nhiều lắm.

– Yên tâm đi, có cả tem bảo hành ở trên đấy thì sai thế quái nào được.
Trư Bát Giới nhìn ngó hồi lâu rồi nói:

– Ừ tem thật, có điều quá hạn sử dụng rồi, thôi huynh lấy nhằm quạt giả rồi.

Tôn Ngộ Không chăm chăm nhìn lại rồi giậm chân, ném quạt xuống đất nói:

– Khốn nạn, mụ này ranh như ma lanh, để tao quay lại cho mụ một bài học.

– KHỏi cần – Trư Bát Giới nhặt quạt rồi cười rộ lên.

– Sao?

– Ngươi ngu như con tu hú.

– Mày dám nói với sư huynh như thế à? Chán cơm thèm đất thích nghe kèn rồi phải không em?

Trư Bát Giới chợt rùng mình, hiện nguyên hình thành Ngưu Ma Vương.

Tôn Ngộ Không thấy NGưu Ma Vương bèn nhào tới:

– Đại ca.

Ngưu Ma Vương hừ hừ lỗ mũi trâu:

– Thằng khốn nạn, cả vợ tao mày cũng dám lừa.

– Ai là vợ đại ca?

– Bà la sát chứ ai? Chết đi con ơi.

Nói rồi Ngưu Ma Vương dùng cây chĩa ba đâm tới.

Tôn Ngộ Không nhanh như chớp vung gậy đánh trả, chẳng mấy chốc đã đánh gẫy cả cây chĩa ba của y.

– Lêu lêu, mua phải hàng dỏm rồi.

Ngưu Ma Vương tức xì khói ra khỏi tai, y lồng lộn hóa thành một
con trâu khổng lồ.

– Tao sẽ cho mày bẹp dí.

Tôn Ngộ Không dắt cây thiết bảng vào trong tai rồi phất ra mảnh lụa đỏ, phất mạnh:

– Cũng may trước có sang Tây Ban Nha học đấu bò tót, nhào vô kiếm ăn.

– Tao sẽ húc cho mày thủng ruột.

Hấp.

– Xí hụt, thế mà cũng gọi là Ngưu Ma Vương.

Hấp.

Lại hụt, lại đâm, lại hụt……………….

Ngưu Ma Vương lồng lộn:

– Ta mà đâm hụt mi phát này ta thề không làm trâu.

– Phải rồi, mi không làm trâu thì làm heo nái đi.

Ngưu Ma Vương càng tức hơn, hồng hộc xông tới.

Tôn Ngộ Không phì phèo châm điếu thuốc lá khinh khỉnh chờ đợi.

Hấp.

Ngưu Ma Vương phóng vụt qua mảnh vải đỏ, tiện chân, Tôn Ngộ Không đưa ra ngáng chân y.

Ngưu Ma Vương kêu lên một tiếng thảm thiết, rơi thẳng xuống Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy phừng phừng.

Tôn Ngộ Không với xuống:

– Thành trâu nướng chưa?

– Cứu ta với – Ngưu Ma Vương kêu lên.

– Số điện thoại cứu hỏa bao nhiêu ấy nhỉ? 113 hay 911 thế?

– Cứu với, mau gọi cho cho bà la sát tới đây.

– Số của mụ ý bao nhiêu?

– 090…………

– Xời ơi, điện thoại của đệ hết tiền rồi.

– Điện thoại ở trong áo khoác ta ấy.

Tút … tút … tút…

– A Lô, hầu tử hầu tôn đấy hả? Đại vương đây, ở nhà khỏe không?

– Mi gọi đi đâu đấy? – Ngưu Ma Vương gào lên thất thanh.

– Hoa Quả Sơn, lâu rồi chưa nói chuyện với hầu tử hầu tôn của đệ.

– Mi gọi về cho Bà La Sát cơ mà.

– Điện thoại chùa tội gì không buôn, alô, các con hả? hôm nay buôn thoải mái nhớ, sao thằng Hầu Tam mọc lông trắng à? Còn thằng Hầu Hỉ sinh con trai à?

…………….

Sau khi Ngộ Không buôn chán buôn chê, hơn ba tiếng sau, bà la sát mới kịp đến nơi, cứu đức lang quân yêu quý của mình.


Hồi 7: Bàn Tơ động
Vượt qua trùng trùng hiểm trở, chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, một cô gái xinh đẹp ngã vật ra giữa đường đi thều thào:

– Cứu tôi với.

Đường Tam Tạng hỏi:

– Sao thế cô nương?

– Làm ơn gọi 115 dùm, tôi bị cảm gió.

– Cảm gió à? – Trư Bát Giới nói – để tôi hô hấp nhân tạo một tí là xong.

Tôn Ngộ Không gõ đầu hắn:

– Ngu vừa vừa thôi, cảm gió cần gì hô hấp nhân tạo.

– Thế thì để đệ xoa bóp cho – Sa Tăng nói.

Tôn Ngộ Không đá một cái mạnh:

– Định lợi dụng hả? Thảo nào râu ria mọc đầy mặt.

– Râu huynh còn nhiều hơn râu đệ cơ mà.

– còn cãi à? Thích ăn liên hòan vả không?

– Tóm lại các người có cứu tôi không? – cô gái nói.

– Cứu.

– thế cứu bằng cách nào?

– Trong chúng ta chỉ có Tiểu Bạch Long đứng đắn nhất – Đường Tam Tạng nói, – để nó cõng cô gái này vậy.

– Các người định cõng tôi đi đâu hu hu. Định bán vào vũ trường phải không?

– Tôi giống ma cô lắm chắc? – Đường Tam Tạng giận nói.

– Ông không giống, nhưng mặt ông gian lắm, bố ai dám tin.

– Thế thì thế nào?

– Đi phía sau tôi ba bước, nếu không tôi báo công an bắt ông vì tội sàm sỡ đấy.

Đường Tam Tạng cố gắng nhịn nhục đi chậm lại phía sau.

Trư Bát Giới giành phần kéo Tiểu Bạch Long, cứ ép sát vào người cô gái, Sa Tăng tuy vai gánh hành lý nhưng cũng không chịu kém phần, đi sát rạt mông ngựa, Tôn Ngộ Không lại nhẩy nhót phía trước.

Chợt Đường Tam Tạng hô một tiếng thất thanh, đột nhiên biến mất.

– Sư phụ đâu rồi? – Tôn Ngộ Không nói.

– Mất trên cây quất rồi. – Sa Tăng nói.

– Làm sao mà mất?

– Ai mà biết, có khi sư phụ chơi ảo thuật cũng nên. – Trư Bát Giới nhún vai.

– Bọn mày có óc không đấy? hơi đâu mà đi diễn trò ảo thuật lúc này?

– ừ nhỉ, nhưng biết đâu đấy, sư phụ hay chơi trò giật gân lắm.

– Này – Tiểu Bạch Long nói – các huynh ơi, sao tự nhiên nhẹ thế?

Cả bọn giật mình nhìn lên mới phát hiện cô gái đã mất tích từ lúc nào.

– Nó đâu rồi? – Tôn Ngộ Không nói.

– Không biết.? – Sa Tăng nói.

– Mày biết gì không hả? Cái gì cũng không biết là sao? – Tôn Ngộ Không gắt.

– Thôi chết rồi, có khi sư phụ bị bọn nó bắt cóc tống tiền rồi, chết rồi sư huynh ơi, mau đi nhà băng rút tiền ra chuộc đi.

– Mày mơ giữa ban ngày à? bọn mình nghèo rớt mùng tơi, tiền đâu mà rút?

Sa Tăng nói:

– Hơn nữa có bắt cóc cũng chả ai chọn đứa khố rách áo ôm như sư phụ mình đâu.

– Thằng này khá – Tôn Ngộ Không nói – ngu dài lâu thông minh đột xuất. Chắc chắn là yêu tinh rồi, hừ, rất có thể con bé kia là đồng bọn của bọn nó. Giờ cả bọn phân ra làm bốn hướng, nhớ đem theo điện thoại di động, phát hiện tung tích sư phụ thì nháy máy cho anh em, nhớ, nháy máy thôi đấy, đừng gọi, tốn tiền lắm.

Tôn Ngộ Không bay đi hồi lâu chợt phát hiện một động nhện u ám.

Bên trong, Đường Tam Tạng đang bị ba cô gái ăn mặc cực kỳ sexy y hệt vũ nữ ở sàn nhẩy Thái Thượng lão quân đang vây quanh:

– Lấy em đi.

Đường Tam Tạng run cầm cập:

– Bần tăng là kẻ xuất gia, làm sao có thể lấy vợ chứ?

– Xời ơi, muốn có tóc chứ gì? Úm Ba la.

Bùm, tóc Đường Tam Tạng mọc đầy đầu.

– Chu choa – đứa thứ hai nói – chàng đẹp trai giống WON BIN quá.

Đứa thứ ba bu lên, hôn chụt lấy má Đường Tam Tạng nói:

– Thôi, quyết định thế nhớ, hôm nay cưới luôn.

Tôn Ngộ Không nghe vậy hoảng vía, vội vàng nháy máy cho ba sư đệ rồi vọt vào:

– Đứng yên, cảnh sát đây, cho kiểm tra giấy tờ.

Cả ba nghe tiếng cảnh sát ôm nhau run cầm cập, Đường Tam Tạng mừng rỡ nói:

-Ngộ Không hả con?

Tôn Ngộ Không thầm rủa Đường Tam Tạng là đồ đầu đất, quả nhiên, ba con nhền nhện nghe Đường Tam Tạng nói vậy thì đu dây bay vọt ra.

Tôn Ngộ Không nói:

– Rốt cuộc bọn mày là nhền nhện hay tarzan? Khôn hồn khai báo danh tính.
Bọn nhền nhện cười khẩy một tiếng rồi nhào vô tấn công liền.

Nhưgn hỗi ôi, Tôn Ngộ Không nào phải dễ bắt nạt, chẳng mấy chốc, ngài đã đánh cho một đứa toạc cả áo.

– Đồ sàm sỡ.

– A Di đà phật – Tôn Ngộ Không nói rồi đánh tiếp.

Cả ba con yêu quái hô biến rồi cầm tay nhau, biến thành một con rết khổng lồ.

Tôn Ngộ Không kinh ngạc vô cùng, liền sau đó bị con rết đốt một cái vào mông đau điếng, lập tức nhẩy ùm xuống sông.

Trư Bát Giới và Sa Tăng, Ti

Exit mobile version